|
|
Số trang |
: 302 |
Kích thước |
: 13x20,5
cm |
Trọng lượng |
:
|
Hình thức bìa |
:
Bìa mềm |
Giới thiệu nội
dung:
NHỮNG
NGỌN ĐÈN KHÔNG TẮT TRƯỚC
GIÔNG TỐ CỦA SỐ PHẬN
“Con
chưa muốn phải rời xa thế giới này. Con không phải là một người quá tham lam vì
con biết trên thế giới này đang có rất nhiều người cũng bị bệnh giống như con.
Con chỉ xin Người hãy để cho con được làm một điều gì đó trên cõi đời này, dù đó
là nhỏ bé nhưng cũng đủ làm cho con thấy hạnh phúc”.
Đó
là lời cầu nguyện chân thành nhất của một chàng trai mới tròn 20 tuổi – Tác giả
cuốn sách này. Anh là Nguyễn Văn Toán, sinh ngày 29 tháng 3 năm 1989, trong một
gia đình có 6 anh chị em. Toán là con trai thứ 5 trong. Cha mẹ đều làm ruộng,
nhà rất nghèo.
Từ khi
còn ở tuổi thiếu niên, Toán rất say mê võ thuật. Cũng nhờ biết võ thuật, biểu
diễn năng khiếu độc đáo, mà năm học lớp 12, Khối A1 (dành cho những học sinh
xuất sắc) của Trường Trung học phổ thông B Nghĩa Hưng, Toán đã dành giải Nhất
cuộc thi Học sinh thanh lịch.
Hồi
nhỏ, ước mơ của cậu bé Nguyễn Văn Toán là được làm… Linh mục, đi giảng đạo. Anh
giải thích: “Chả là, gia đình tôi theo đạo Thiên Chúa, nên ngay từ bé, tôi
thường được cha mẹ cho đi lễ ở nhà thờ. Khi đã lớn lên, tự đi một mình được, mỗi
lần đi lễ là tôi đều đi sớm, chọn hàng ghế đầu tiên để ngồi. Như vậy tôi có thể
nhìn rõ cha xứ hành lễ, ở dưới là hàng trăm người đang chăm chú lắng nghe. Tôi
nghĩ nếu như mình cũng là một linh mục, khi tôi đi giảng đạo cũng có hàng trăm,
hàng ngàn người lắng nghe thì quả là hạnh phúc”.
Khi lớn
lên, mơ ước của Nguyễn Văn Toán đã thay đổi là sau này:“Sẽ trở thành một nhà
doanh nhân thành đạt. Mơ ước ấy đã theo tôi cho đến tận bây giờ. Tôi mơ sẽ có
một ngày, tôi được có mặt trong chương trình “Nối vòng tay lớn”, với tư cách là
một doanh nhân đến để ủng hộ người nghèo bằng tài sản của mình”. Thậm chí
còn cụ thể hơn là: “Trở thành Chủ tịch một Tập đoàn kinh tế và tập đoàn ấy có
tên là: “Aí Việt” (yêu nước Việt Nam).
Để thực
hiện mơ ước của mình, Nguyễn Văn Toán đã quyết tâm thi đỗ vào Đại học Thuỷ lợi.
Nhưng ước mơ của chàng trai trẻ đã bị chặn ngang, bởi số phận đang thử thách anh
một cách nghiệt ngã: Khi mới vừa nhập học được một tháng, thì các bác sĩ phát
hiện ra Toán đã bị ung thư máu!
Cũng
giống như bao người khác, khi đã bị mắc căn bệnh nan y này, cái chết có thể đến
với Toán bất cứ lúc nào. Với những người bị ung thư máu, ranh giới của sự sống
còn với họ thật mong manh.
Để hy
vọng được sống, các bệnh nhân ung thư máu phải thực hiện những đợt truyền hóa
chất tại Viện Huyết học và Truyền máu Trung ương. Đó thực sự là những cuộc thử
thách cam go, khủng khiếp nhất với mỗi người bệnh. Bởi muốn truyền hóa chất thì
không chỉ cần phải sức khỏe, mà còn cần cả nghị lực và khát vọng sống. Khi hóa
chất bắt đầu "ngấm", người bệnh sẽ mệt tới mức không ăn, không ngủ được. Tiếp
đó, là vô vàn những bất trắc, hệ lụy sẽ xảy ra do tác dụng phụ của hóa chất và
phản ứng của cơ thể: sốt, đau bụng, đi ngoài, chảy máu trong, lở loét, tai biến,
đột quỵ... Nghĩa là "lục phủ ngũ tạng đều" đều có thể bị huỷ hoại, bị sưng tấy,
khiến cho người ta có thể chết bất ngờ trong đau đớn và kinh hãi...
Mỗi đợt
truyền hóa chất như thế thường kéo dài hàng tuần. Người khoẻ mấy cũng phải gục
ngã, lông và tóc đều rụng hết. Nhiều người bệnh đã không qua nổi một, hai đợt
truyền hóa chất khủng khiếp ấy. Vậy mà theo phác đồ điều trị chung, họ phải
truyền hóa chất từ 6 đến 8 lần, mới hy vọng diệt hết tế bào lạ trong máu và có
thể trở về nhà, đi khám định kỳ và... thấp thỏm nghe ngóng.
Vượt
qua hết những đợt truyền hóa chất, để được đi khám định kỳ là mơ ước của tất cả
những người bệnh ung thư máu. Nhưng căn bệnh quái ác này cũng có thể tái phát
bất cứ lúc nào. Chỉ có sự may mắn của số phận mới giúp người ta có thể tồn
tại.
Nguyễn
Văn Toán là một trong những người như vậy. Bằng sự chịu đựng, niềm tin vào sự
sống, ý chí và nghị lực phi thường; các bác sĩ và gia đình đã nhiều lần giành
giật lại anh từ bàn tay của tử thần. Những ngày nằm viện, Toán đã chứng kiến cái
chết của hàng chục bệnh nhân thân quen. Mỗi người ra đi một kiểu, nhưng cả đều
giống nhau là để lại nỗi đau khôn cùng cho thân nhân của
họ.
...
Nhiều đêm trọng bệnh viện đột nhiên vang lên tiếng khóc… Đó là tiếng khóc của
người mẹ vừa mới bị mất đứa con trai duy nhất của mình. Người mẹ khốn khổ ấy như
sắp kiệt sức, bà khóc thương con trai mình trong sự nghẹn ngào và đau khổ tột
cùng...
Vậy là
các bạn tôi đã lần lượt ra đi. Tôi đã may mắn hơn họ nhưng những kí ức đau buồn
về quãng thời gian tôi đã điều trị bệnh thì sẽ còn theo tôi mãi. Mỗi khi nhớ về
bệnh viện là những hình ảnh về họ lại hiện lên trong tâm trí tôi, rất rõ, cứ như
là chúng tôi đang chữa bệnh cùng nhau vậy.
Họ đã
chết không phải vì họ không cố gắng, không kiên cường; họ chết vì thử thách mà
họ phải đương đầu là quá lớn, quá sức chịu đựng.
Nguyễn
Văn Toán đã viết như thế trong một trang sách của mình. Anh đã may mắn hơn một
số người bệnh khác, là vượt qua 6 đợt truyền hóa chất để tồn tại cho tới hôm
nay. Còn ngày mai, với Toán thì chưa thể biết thế nào. Nhưng không vì thế mà
Toán lo lắng và buồn phiền mãi: Và giờ đây, đã đến lúc tôi cần được sống như
những gì mình mong muốn trong cái thế giới tươi đẹp này. Cho dù sau này có
chuyện gì xảy ra đi nữa, cho dù cuộc đời của tôi có ngắn ngủi, tôi cũng không
bao giờ hối hận...
Anh đã
quyết làm được một việc có ích cho mọi người là cố gắng viết một cuốn sách kể về
cuộc sống của những người bị ung thư máu...
*
Vào một
ngày giữa năm 2008, Nguyễn Văn Toán điện thoại cho tôi từ số máy 01689615523.
Toán tự giới thiệu về hoàn cảnh của mình, rồi nói rằng anh đã đọc cuốn sách
"Vẫn tin ở ngày mai" của Lê Minh Nguyệt. Toán bảo, anh cũng muốn nhờ tôi
giúp đỡ để có thể viết và xuất bản một cuốn sách như thế, nhưng liệu có khó lắm
không?
Tôi đã
rất quen với những cuộc điện thoại đề nghị giúp đỡ như vậy. Quả thực, muốn được
là tác giả một cuốn sách, đâu phải chuyện đơn giản và dễ dàng. Đó là ước mơ của
rất nhiều người khỏe mạnh, có trình độ văn hoá, có điều kiện về kinh tế... mà
không phải ai cũng có thể thực hiện được.
Nhưng
với Toán, tôi không nỡ từ chối, cũng không muốn phủ nhận khả năng và nhiệt tình
của anh. Tôi nhẹ nhàng mời Toán đến Nhà xuất bản Công an Nhân dân để gặp gỡ, trò
chuyện và tìm hiểu thêm. Trước khi tắt máy, tôi còn dặn: "Nếu đã có bản thảo thì
cứ mang đến cho mình đọc thử"...
Toán
được người anh kèm xe máy đưa đến. Đó là chàng trai còn rất trẻ, da hơi xanh tái
vì bệnh máu. Anh xin phép không bỏ chiếc mũ vải nhỏ trên đầu (vì tóc đã rụng
hết, còn chưa kịp mọc). Toán mang đến cho tôi một cuốn sổ tay đã viết vài chục
trang, bằng một kiểu chữ học trò nắn nót. Toán nói đấy là tác phẩm của anh muốn
xuất bản. Tôi ước tính số chữ, nếu cho vi tính và in ra, chắc được khoảng 50
trang sách. Nhưng khi tôi đọc lướt qua nội dung cuốn sổ, thì cảm nhận được một
điều: Đây không phải là chuyện văn chương, mà là chuyện về những số phận nghiệt
ngã và cuộc chiến sinh tồn của những mảnh đời không may mắn. Tôi hướng dẫn cho
Toán viết tiếp, cần nhấn mạnh, đi sâu vào những chuyện gì, lướt qua những chuyện
gì. Tôi cũng chỉ cho Toán cách đặt tên cho từng câu chuyện. Và đặc biệt là cần
phải vi tính hóa toàn bộ bản thảo đó, trước khi chuyển tới Nhà xuất
bản.
Ba
tháng sau, Nguyễn Văn Toán điện cho tôi nói rằng công việc đã hoàn tất. Anh hào
hứng mang tới cho tôi chiếc USB có lưu giữ bản thảo nóng hổi của cuốn sách.
Nhưng khi tôi cắm vào máy tính và mở ra thì phát hiện ra một điều: toàn bộ ký tự
các dấu chấm, phẩy trong đó đã bị Toán gõ phím cách chữ sai quy định của văn
bản. Tôi đã hướng dẫn thêm, rồi đề nghị Toán về sửa lại, cũng là một dịp đọc lại
và soát lỗi một lần nữa.
Lại mất
thêm khoảng một tháng sau, Toán mới chuyển cho tôi bản thảo nói trên. Lần này,
thì đến phần việc của biên tập. Tôi phải bỏ ra ba tuần liền để đọc lại bản thảo
và sửa chữa cho Toán. Cũng như nhiều người mới viết văn, Toán mắc rất nhiều lỗi
về diễn đạt, lặp từ, thừa chữ và sai chính tả... Thêm nữa, bản thảo anh viết rất
ít được xuống dòng, cách đoạn, nên hầu như câu chữ cứ liền nhau, khiến người đọc
bị mệt vì không có cảm giác được nghỉ. Biên tập đã cố gắng khắc phục nhược điểm
này, nhưng vẫn tôn trọng nội dung của tác phẩm và văn phong của tác
giả.
Trong
tác phẩm của mình, Nguyễn Văn Toán là nhân vận chính, là người kể chuyện, nên
anh đã xưng "tôi" với bạn đọc. Nhưng còn các mối quan hệ khác với các nhân vật
khác như: cha mẹ, anh em, bạn bè và những người Toán quen biết khi chữa bệnh...
thì anh vẫn viết theo cách xưng hô của một chàng trai 19 tuổi. Do vậy, khi đọc
tác phẩm, người đọc cần đặt mình vào tác giả mới cảm nhận được hết những buồn
vui, đau đớn của người viết.
Thêm
nữa, trong cuốn sách này, Toán sử dụng rất nhiều những cụm từ chỉ thời gian như:
"hôm nay", "sáng nay", "trưa nay", "tối nay",
"ngày mai"... như người ta vẫn viết trong nhật ký, nhưng lại không cụ thể
ngày tháng năm nào, mà chỉ mang tính ước lệ là chuyện hoàn toàn có thật, đã từng
xảy ra, vừa mới xảy ra, mà tác giả là người trong cuộc. Và những chuyện rất thật
ấy, cũng chính là điều giá trị nhất của những cuốn sách thuộc thể loại tự truyện
như "Những ngọn đèn trước gió".
Tôi
rất thích cái tên sách do Nguyễn Văn Toán đặt. Đã lâu lắm mới thấy một tác giả
trẻ, không chuyên về sáng tác, lại đặt tên cho tác phẩm đầu tay của mình "đắt"
như vậy. Ngọn đèn mà Toán dùng để đặt tên cho cuốn sách này, chắc chắn không
phải là đèn điện, mà là loại đèn dầu, ngọn nến ở nhà quê nghèo xưa vẫn dùng. Bây
giờ ở thành phố, chẳng còn mấy ai phải thắp loại đèn ấy, để có ánh sáng mỗi đêm
về, như thời còn bao cấp. Nhưng cuộc sống của những người bị bệnh ung thư máu,
thì đúng là chỉ có thể ví như những "Ngọn đèn trước gió". Và đây không phải là
gió bình thường, mà là gió bão, là giông tố của số phận giáng xuống cuộc đời mỗi
con người khốn khổ.
Hơn
20 năm trước, tôi đã viết bài thơ với tựa đề “Thắp đèn” để tặng một mảnh
đời bất hạnh (và cũng là tặng cho chính mình). Xin được chép lại để tặng cho
Nguyễn Văn Toán và những người cùng cảnh ngộ:
Giữa
ban ngày thắp đèn lên
Ngọn
lửa cháy suốt đêm đen chợt về
Dù bao
nhiêu nắng ngoài kia
Không
bằng một ngọn đèn khuya sáng trời
Lãng
quên ngày tháng đánh rơi
Ngọn
đèn leo lét ngày ơi vẫn còn
Nếu thơ
tôi ít vui buồn
Xin cho
được cả tâm hồn cháy lên!
Ban
ngày thắp một ngọn đèn
Tôi
ngồi giữa những đêm đen quanh mình...
(Những
đêm đen vẫn rập rình
Mang
tăm tối đến cố tình tặng tôi)
Đừng
tắt nhé, ngọn đèn ơi!
Dù đất
còn gió, dù trời còn mưa
Lửa
lòng cháy giữa ban trưa
Tôi cầu
mong những ước mơ hiện về...
Hơn
ai hết, Nguyễn Văn Toán cũng là một "Ngọn đèn trước gió", đang tự cháy suốt ngày
đêm. Nhưng anh đã là một "Ngọn đèn" của niềm tin và hy vọng sống, nên không thể
tắt trong lòng người thân, bạn bè và những người bị bệnh ung thư máu. Bởi như
Toán viết: Đâu đó, ở rất gần với chúng ta thôi vẫn còn những mảnh đời bất
hạnh, éo le, họ vẫn đang từng ngày, từng giờ vật lộn với bệnh tật, vì niềm khao
khát sống không bao giờ mất đi trong con người họ.
Hà Nội,
tháng 6-2009
Nhà thơ ĐẶNG VƯƠNG HƯNG |